Chương 2
Nhân Quyền và Bất Bạo Động
Những cuộc biểu tình chống Trung Quốc trong thời
gian vừa qua vắng dần do sự đàn áp ngăn cản của chính
quyền, nhưng đánh đổi lại trước sự sôi sục vì lòng
yêu nước, người dân có thể nổi lên bạo loạn bất
cứ với lý do gì tại các địa phương.
Trước hết phải nói đến những cuộc đình công của
công nhân từ Nam chí Bắc, không ngày nào không xảy ra
những cuộc cuộc đình công để đòi tăng lương, cuộc
sống hiện tại quá khó khăn vật giá tăng vọt từng
giờ. Nổi bật nhất cũng như đau thương vô cùng, đó là
người bảo vệ của một công ty theo một lệnh ngầm đã
nhảy lên xe thay tài xế, tất nhiên kẻ vô nhân tính này
không có bằng lái xe, y đã húc xe tải vào công nhân đang
biểu tình trước cổng để đòi tăng lương, hậu quả
nhiều công nhân bị thương nặng và một người chết
tại chỗ!
Cuộc nổi dậy của toàn dân, phải nói là toàn dân vì
khi chiếc xe ba gác chở xác em Hiền, 16 tuổi chết oan do
sự tắc trách của các BS Bệnh viện Năm Căn, Cà Mau chẩn
đoán sai và thiếu trách nhiệm, dân chúng hai bên đường
trong khắp thành phố đã đổ ra lòng đường với những
lời phản đối cùng hô lớn ‘Bọn bất nhân, bọn bất
nhân tham nhũng…’ Thông tin chính thức trên các báo có
đến 30 người đã bị bắt và sắp bị truy tố! Tất
nhiên ai cũng bị quy chụp cho cái mũ hình sự, không có
người nào là tù lương tâm cả dưới chế độ Cộng
sản.
Vụ tập họp đông nhất trong ôn hòa đến chín ngàn
người, đó là các tín hữu Công Giáo và Tin Lành đã hội
lại để đón mừng Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II được
phong Chân Phước. Theo nhà hoạt động nhân quyền và tự
do tôn giáo lão thành Michael Benge‘vào tháng Năm vừa
rồi trên 75 người Hmong Thiên Chúa Giáo đã bị sát hại.
Hàng trăm người khác đã bị thương hay bị bắt giữ và
đem đi những nơi không được tiết lộ’.
Dân oan biểu tình đòi đất đai, 1 trẻ 12 tuổi bị bắn
chết!
Trong khi đang tập trung trước công trường nhà máy lọc
dầu Nghi Sơn thuộc tỉnh Thanh Hóa đòi quyền lợi vì
chính quyền và chủ thầu dự án tiến hành thu hồi đất,
công an đã xả súng vào đám đông dân chúng khiến 2
người gục ngay tại chỗ. Sau khi được đưa đi cấp
cứu, một nạn nhân tử vong và hai người bị thương
nặng. Nạn nhân tử vong là một trẻ em 12 tuổi.
Ba nạn nhân gồm: chị Lê Thị
Thanh; em Lê Xuân Dũng và ông Lê Hữu Nam.
Em Lê Xuân Dũng là người đã
tử vong. Người nhà em đã gào khóc, kêu la thảm thiết
ngay tại bệnh viện.
Ông Lê Hữu Nam 43 tuổi hiện
đang chấn thương sọ não nghiêm trọng được cấp cứu
tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thanh Hóa.
Chị Lê Thị Thanh 37 tuổi,
người dân thôn Trung Sơn bị đạn bắn xuyên tay và đang
được chăm sóc tại Bệnh viện Đa khoa huyện Tĩnh Gia.
Người dân bị đè nén từ
lâu, cuộc sống lâm vào cảnh bần cùng vì bị cướp
đất, cùng với căng thẳng từ vụ việc công an xả súng
vào đám đông dân chúng, rất đông dân cư ở đây đã
tiến tới tư gia của ông Lê Trọng Hồng, Chủ tịch Ủy
ban nhân dân xã để phản đối, bày tỏ sự tức giận.
Căng thẳng dâng mạnh đã khiến những người dân này
đập phá các đồ đạc trong nhà riêng của ông Hồng, mà
theo họ, đó là những “tài sản nhờ tham nhũng, ăn chặn
tiền đền bù của dân”.
Theo thông tin trước đó, vào
ngày 18/5, tại Hải Phòng, thông qua Ban giải phóng mặt
bằng, đại diện chính quyền đã thuê hơn 40 côn đồ
thẳng tay tấn công phụ nữ, người già. Mặc cho nạn
nhân quỳ lạy van xin, bọn côn đồ vẫn ra tay vô cùng
tàn nhẫn bằng đá và gậy gộc” !
Cần nhắc thêm rằng, dự án
Nhà máy lọc dầu Nghi Sơn nằm trên địa bàn huyện Tĩnh
Gia, Thanh Hóa. Năm 2009, nơi này từng xảy ra vụ việc hơn
200 công nhân Trung Quốc cầm gậy gộc xông vào nhà dân
đập phá, cướp bóc.
- 200 công nhân Trung Quốc “quậy” ở Nghi Sơn, Thanh Hóa!
Trên Vietnamnet đã đăng tải vụ việc này.
Người ta đặt câu hỏi rằng
“tại sao Chính quyền địa phương tỏ ra bất lực
với công nhân TQ làm loạn, nhưng lại sẵn sàng nổ súng
bắn chết dân lành vô tội? Người nông dân không thể
có súng, hãy trả lời 2 phát súng ở đâu ra ? Kẻ nào đã
gây ra cái chết thương tâm với em Dũng?”. Đó cũng
là những câu hỏi của người Việt Nam hôm nay!
Cũng chỉ cách đây một thời
gian, thông tin về việc hai em trai ở Nghệ An, Nguyễn
Trung Trọng Nghĩa 15 tuổi và Nguyễn Trọng Đức 12 tuổi
bị những bạn bè đồng lứa chặn đánh hội đồng trên
đường đi học để trả thù chính trị do phát biểu bày
tỏ nhận định của mình về nền giáo dục, về trật
tự xã hội. Vụ ẩu đả này cũng do công an thực hiện,
qua bàn tay của trẻ em!
Trong khi dư luận vẫn chưa hết
tức giận vụ việc em Hào Anh 14 tuổi ở Đầm Dơi, Cà
Mau bị nhà chủ đánh đập tàn nhẫn, hành hạ như thời
Trung cổ, những tin tức, hình ảnh này sẽ gióng chuông
lên một hồi chuông báo động về trách nhiệm của công
an, những người bảo vệ trật tự trị an xã hội, đang
không còn.
Hàng trăm dân oan miền Đông, miền Tây đổ về Saigon
biểu tình!
Một dân oan ghi rõ danh tính “Chị Nhu: Bộ Chính trị và
63 bí thư, 63 chủ tịch của 63 tỉnh thành phải gương
mẫu đi đầu công khai tài sản để toàn dân giám sát.
Đảng nói được, đảng phải làm được”
Quá nhiều oan sai!
- Tại sao bị bắt? Tội yêu nước!
Câu chuyện về Ông Dương Văn Nam, một người thân cận
với ông Nhượng – người đấu tranh cho dân oan, kể
lại: “Tại sao anh Nhượng bị bắt, là vì đưa một
số người ra Hà Nội biểu tình vì “Hoàng Sa – Trường
Sa là của Việt Nam”, lôi một ô-tô đi đấy, kéo một
số người đi đấy. Em chuẩn bị hôm nay định đi thì
ông công an vừa mới xuống nhà em xong, và nếu đi thì sẽ
bị bắt”.
“ Đấy, một là cứ đi để cộng sản bắt vào nhà tù,
hai thì thôi đành phải chấp nhận ở nhà. Sự thể là
như thế. Đấy, nó cũng gay gắt lắm. Nếu mà em cứ đi
thì họ sẽ bắt em vào nhà giam đấy. Biểu tình Hoàng Sa
– Trường Sa là của Việt Nam, đi biểu tình là vì cái
ấy thôi chứ không phải chống độc tài cộng sản. Mình
đi biểu tình là để đòi lại đất đai, biển đảo,
nhưng là vì họ sợ Trung Quốc. Độc tài nước bé bao
giờ cũng sợ độc tài nước lớn.”
Người dân oan quanh vùng đều thuộc làm lòng câu chuyện
dám hy sinh của Ông Nhượng “Anh bênh vực cho dân
oan, đấy như cái vụ chị Hoàng Thị Xây, 51 tuổi, người
dân tộc Nùng, ở thôn Tiến Thắng, xã Tiến Bộ, huyện
Yên Thế, tỉnh Bắc Giang, cái vụ mà công an viên Lý Văn
Bảy của thôn này đã tổ chức người nhà của mình và
bản thân mình ra bắt cóc chị Hoàng Thị Xay ở giữa
ruộng…
“…Sau đó họ lột quần chị ra để xát muối ớt vào
bộ phận sinh dục nữ của chị Xay!
“…Công an Bắc Giang hiện nay rất căm giận và bực tức
anh Đinh Văn Nhượng vì đã xới lại cái vụ này cho dù
chìm xuồng từ 3 năm rồi…
“…Thứ hai là trong cái vụ bắt năm đồng bào dân oan
khi đến nộp đơn khiếu kiện ở UBND thành phố Bắc
Giang, trong số năm người đó có bà Phạm Thị Hòa,
Nguyễn Thị Thanh.v.v…sau đó từ trại tạm giam, Công an
chở lên tận sát chân núi Yên Tử và thả ở đấy. Có
18 công an đi theo áp giải để thả đồng bào rất xa để
đồng bào coi như là phải vất vả đi về. Riêng chị
Nguyễn Thị Thanh bị đánh đập đến mức rạn xương
mặt phải đi bệnh viện và chính anh Đinh Văn Nhượng đã
cùng với đồng bào tố cáo việc này, và anh bênh vực
rất nhiều đồng bào dân oan ở trong tỉnh.”
Dư luận trong nước cho rằng những cuộc bắt bớ trước
ngày biểu tình cho thấy chính quyền rất lo ngại việc
biểu tình chống Trung Quốc sẽ kết hợp với những
nguyên do khác có thể dẫn tới một cuộc cách mạng hoa
nhài thứ hai sẽ bùng nổ tại Việt Nam cho dù chỉ là
những biểu dương ôn hòa trong trật tự! Người dân nhất
là dân oan đã mất mát quá nhiều và thật sự cũng không
ai muốn thêm đau thương mất mát ngoài cái quyền được
sống trên đất nước nơi mình được sinh ra làm người!
Nhân quyền không phải làm những việc to lớn, nhưng là
những việc nhỏ có khi rất tế vi nhằm mang lại hạnh
phúc cho con người. Vũ khí của người bảo vệ nhân
quyền đó là những nguyên tắc từ các giá trị đạo
đức phổ quát mọi người cùng công nhận như 'Hãy yêu
thương đồng loại, thảo kính cha mẹ, chớ làm chứng
dối, chớ giết người...'
Như vậy nhân quyền gắn liền với tinh thần bất
bạo động một cách tích cực tạo nên triết lý sống
đích thực nơi mỗi cá nhân hầu góp phần biến đổi xã
hội ngày càng tốt đẹp. Hầu hết những người biểu
tình không cầu nguyện theo tôn giáo nào cũng biết Cầu
Trời: Trời kia có thấu chăng!
- Cầu nguyện, chính mình làm gương trước, góp ý với
người trong thiện ý và tiếp tục cầu nguyện. Cầu
nguyện cá nhân, theo từng nhóm và trải ra lan tỏa đến
các Cộng đồng lớn nhỏ.
Cầu nguyện thuộc phạm vi gia đình:
-Cầu cho gia đình có nhiều ơn gọi, biết thương
yêu nhau.
-Cầu cho gia đình có con
cái chớ sa chước cám dỗ mà hư hỏng.
Cầu cho xã hội:
-Cầu
các viên chức chính quyền từ địa phương đến trung
ương minh bạch công khai
- Cầu
cho công an khu vực đến trung ương sống gương mẫu biết
thương dân.
- Cầu nêu rõ tên họ những
cán bộ địa phương và trung ương hư hỏng mà chính
quyền bao che trong hy vọng có sự biến đổi cá nhân và
góp phần điều hành đất nước. Bao giờ các Thánh Thất,
Chùa Chiền, Thánh Đường dám đứng thẳng người không
phải để cầu xin ban cho, nhưng nêu đích danh những tên
tham ô bán nước cầu cho họ biết trở lại với cộng
đồng, đó là dấu hiệu khởi đầu của của tôn giáo
ấy nhập thể trong lòng dân tộc!
Đấu tranh bất bạo động là một sự kiên nhẫn
nhưng không hẳn phải lâu dài, một khi có sự cầu nguyện
triệt để sẽ nhanh chóng 'từ hòn núi này chuyển sang
hòn núi nọ', như chiếc vòng boomerang sẽ dội lại vị
trí cũ nhiều ít do độ căng trương mạnh khi bắn đi.
Thậm chí phải chấp nhận sự trả thù bẩn thỉu
vì đụng đến những cái xấu của cá nhân tạo nên sự
băng hoại cho cả tập thể. Đến đây tập đoàn thống
trị do khủng hoảng có thể đưa ra những quyết định
sai lầm cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng của người
dân.
Thế nhưng để bảo vệ nhân quyền qua phương cách
bất bạo động có thể thể hiện bằng nhiều phương
cách khác nhau như tuyên truyền, giáo dục, thuyết phục,
bất phục tùng, hành động bất bạo động trực tiếp
hoặc gián tiếp qua thời bùng nổ thông tin vô cùng thuận
lợi như hiện nay.
Cuộc đấu tranh bất bạo động của các dân tộc
như Việt Nam sẽ sớm thành công vì dân tộc Việt Nam vốn
là một dân tộc luôn lấy tương sinh làm nguyên tắc nền
tảng để sinh tồn như khởi thủy trong sự hình thành
dân tộc với truyện Sơn Tinh, Thủy Tinh và trong suốt quá
trình dựng nước luôn là sự tương tranh giữa các dòng
họ, đến sự phân chia lãnh thổ với Trịnh Nguyễn phân
tranh và gần nhất với Quốc Cộng đều để lại những
bài học lịch sử đắt giá: càng gieo hận thù sẽ càng
chuốc lấy thù hận!
Cho nên cuộc đấu tranh bất bạo động sẽ không nằm ở
khía cạnh tiêu cực thụ động nhưng nó nhanh chóng kết
thúc một chế độ độc tài nào đó nếu còn tồn tại
diễn ra với dân tộc này. Chính sự quyết tâm và lòng
kiên quyết qua phương pháp bất bạo động và sự phản
ứng nóng vội của nhà nước độc tài toàn trị sẽ
nhanh chóng kết thúc khủng hoảng.
Sự nóng vội như chuyện cái bánh vẽ qua chương trình
quy hoạch Hà Nội thành chùm đô thị định hướng
đến năm 2030. Dự kiến tới năm 2020, con số này lên tới
7.100-7.500 USD và phấn đấu tăng đạt 16.000-17.000 USD vào
năm 2030/ đầu người (sic). Theo Quy hoạch, dự kiến tổng
nhu cầu vốn đầu tư toàn xã hội thời kỳ 2011-2015
khoảng 69-70 tỷ USD. Giai đoạn 2016-2020, Hà Nội cần
110-120 tỷ USD để đầu tư! Thông tin từ website Chính
phủ.
Một bên đầy sự kiên nhẫn khôn ngoan, có đức tin,
trong khi bên kia nóng vội cho dù thừa thủ đoạn nhưng
thiếu sự khôn ngoan. Chính lúc bạo lực vũ trang xảy ra
với những đàn áp tàn nhẫn những người dân không một
tấc sắt trong tay cũng chính là lúc quyền lực bắt đầu
tuột tay khỏi bạo quyền và dần về tay nhân dân vì
Thuyền là dân...Một khi lòng dân không an với bao ai
oán cũng chính là dấu hiệu thuyền sắp lật!
Vị Đạt-lại Lạt-ma thứ 14 và đương nhiệm Tenzin
Gyatso. Đạt-lại Lạt-ma cho rằng đấu tranh bất bạo
động là con đường duy nhất với Trung Quốc. Trong lịch
sử hiện đại, đấu tranh bất bạo động đã trở thành
một công cụ mạnh mẽ cho sự phản đối vẫn giữ được
nhân tính trọn vẹn. Mahatma Gandhi đã lãnh đạo cuộc đấu
tranh bất bạo động kéo dài hàng thập kỷ để chống
lại sự đô hộ của Anh ở Ấn Độ và cuối cùng giúp
nước này giành độc lập vào năm 1947. Khoảng 10 năm
sau, Martin Luther King áp dụng thành công phương pháp bất
bạo động của Gandhi trong cuộc đấu tranh giành quyền
bình đẳng cho người Mỹ da đen. Vào thập niên 1960,
César Chávez, tổ chức một chiến dịch bất bạo động
để phản đối chế độ đối với nông dân ở
California. Chávez giải thích rằng “Bất bạo động không
phải là không hành động. Nó không phải là sự hèn nhát
hoặc yếu đuối. Nó là một việc khó khăn và đòi hỏi
sự kiên nhẫn để giành chiến thắng.”
Đây cũng là phương pháp đấu tranh của nhiều nhà bất
đồng chính kiến tại Việt Nam hiện nay: nhân quyền gắn
liền với tính nhân bản bất bạo động!
[1] Vụ H’Mong: